Cuộc sống

NHỮNG CÂU CHUYỆN CHIẾN THẮNG TRUYỀN CẢM HỨNG

  1. Thế vận hội là sự kiện trọng đại mang tầm quốc tế, thế nhưng khi thấy đối thủ gặp nạn, vận động viên Lawrence Lemieux đã sẵn sàng ngừng lại trên đường đua để giúp đỡ. Rất nhiều người dõi theo hành động của anh. Thái độ coi trọng sự an toàn và quan tâm đến sinh mạng người khác ở anh đã lớn hơn niềm khát khao chiến thắng. Dù không giành thắng lợi, nhưng anh là một người chiến thắng, được mọi người tôn vinh vì nghĩa cử cao đẹp. Anh đã cho thấy tinh thần Thế vận hội sống mãi.
  2. Reuben Gonzales dự trận chung kết giải đấu quần vợt tranh chức vô địch thế giới. Ở ván cuối, khi đang giành lợi thế ghi điểm quyết định thắng lợi chung cuộc, Gonzales đánh một cú rất tuyệt. Trọng tài chính và trọng tài biên đều công nhận đó là cú đánh đẹp và tuyên bố anh là người chiến thắng chung cuộc. Nhưng Gonzales, sau một thoáng sững lại ngần ngừ, đã quay lại bắt tay đối thủ và nói: “Cú đánh ấy có lỗi”. Sau đó, anh mất quyền giao bóng và cuối cùng thua trận.

Mọi người đều sửng sốt. Ai có thể tưởng tượng một tay vợt với chiến thắng cận kề như vậy lại tự truất quyền giao bóng của mình để rồi bị thua cuộc? Khi được hỏi tại sao, Gonzales đáp: “Đó là điều duy nhất cần làm để tôi giữ sự chính trực của mình”. Thua trận, nhưng anh vẫn là người chiến thắng.

  1. Một nhóm nhân viên bán hàng rời thành phố đi họp và báo với gia đình sẽ về nhà vào tối thứ sáu. Nhưng thói quen hội họp xưa nay là vậy, người này gặp người kia và cuộc họp cứ kéo dài lê thê. Họ phải bắt chuyến bay cuối cùng trong ngày, nhưng đến sân bay chỉ còn dư vài phút. Tất cả cùng chạy, tay cầm vé, hy vọng lên máy bay kịp lúc. Trong khi chạy, một người va phải bàn bán trái cây. Trái cây văng tung toé, bị giập và nằm ngổn ngang trên sàn nhà. Nhưng họ không có thời gian dừng lại. Họ tới máy bay vừa kịp giờ cất cánh. Tất cả thở phào nhẹ nhõm, trừ một người. Anh đứng dậy, tạm biệt bạn bè và quay lại chiếc bàn bán trái cây lúc nãy. Những gì anh nhìn thấy khiến anh nhẹ lòng vì mình đã quyết định quay lại. Sau chiếc bàn là cô bé mù chừng mười tuổi, bán trái cây để kiếm sống. Anh bảo: “Hy vọng tụi anh chưa làm hỏng một ngày của em”. Anh lấy từ túi áo ra 10 đô-la, trao cho cô bé và nói: “Phần này là đền cho chỗ trái cây hồi nãy” rồi anh bước đi. Cô bé không nhìn thấy điều gì đang diễn ra; nhưng khi tiếng chân người thanh niên dần khuất, cô với giọng hỏi theo: “Có phải người là Thượng Đế không?”.

Ta có thể là người chiến thắng không có huy chương và là kẻ bại trận có huy chương. Tất cả phụ thuộc vào chính bản thân chúng ta.